Tuổi thơ đi qua có mấy người nhìn lại để đôi lúc những buồn vui cuộc đời trở thành quá khứ. Khi quá khứ không thể gặp gỡ hiện tại sẽ trở nên kỉ niệm. Ai cũng có những kỉ niệm riêng của mình và ai cũng mang tâm sự về một thơ ấu. Có thể đó là những trận cười ngây thơ nhưng cũng có thể là giọt nước mắt vì những lỗi lầm. Đứa trẻ nào chẳng chịu những vết roi vì sai phạm. Lúc ấy ta chỉ biết đau nỗi đau thể xác đâu biết rằng mãi sau này khi nhớ lại nỗi đau tinh thần giày vò còn hơn thế. Vết roi kỉ niệm là nỗi nhớ của đứa con về tháng ngày bên cha mẹ, bên luống rau, liếp chuối. Tháng ngày ấy dù có nước mắt nhưng mãi mãi để lại nỗi nhớ khôn nguôi.
Vết roi kỉ niệm
Con đã khóc òa khi cha vung roi
Đánh vào mông con, những lần trốn học
Chạy theo lũ chim ngoài đồng nhặt thóc
Thả cánh diều thơ thẩn giữa tầng mây.
Con nhận lỗi với cha vì biết mình sai
Rồi hứa hẹn như những lời hứa hẹn
Không như chú sâu cuộn mình kéo kén
Đứa trẻ thơ có lớn bao giờ.
Con lại thả hồn theo những miền mơ
Tự xây ngôi nhà bằng lá dừa, lá chuối
Dựng chuyện đời mình dưới gốc me, gốc khế
Để rồi lớn lên!
Cha vắt kiệt mồ hôi trên những con kênh
Mẹ bán tuổi thanh xuân theo từng cọng hành, mớ cải.
Vết roi cha thưa dần mùa rụng trái
Con lớn rồi cha đánh làm chi!
Ngày con xa nhà, cây ổi cũng theo đi
Chiếc roi mây im lìm trên vách lá
Cha chẳng đánh con, sao con ròng rã
Nhớ mẹ cha thui thủi sau hè.
Hôm tiễn con về nhà chồng, mắt cha đỏ hoe
Mẹ cúi mặt lau vội dòng nước mắt
Con nghẹn ngào giấu từng tiếng nấc
Có ngọn roi nào vụt nát tuổi thơ con.
Sống bên chồng trăm người lạ, một người thân
Con học cách giấu đi nỗi đau, cười xòa trên môi héo
Cha có đánh đâu
Sao con đau như ai giày, ai xéo
Con để lạc mất rồi ôi ! Những ngày xưa.
Con thèm thả mình theo những cơn mưa
Thèm nghe tiếng dế kêu, tiếng vạc sành nức nở
Thèm vết roi cha in hằn nhắc nhở
Thèm tiếng mẹ la rầy khi con trẻ làm sai.
Con muốn trở về bên những vòng tay
Của mẹ cha, của dòng sông quê nội
Của cánh đồng rơm khô, nắng chói
Để sống an yên dù chỉ một lần.
Hồ Quyền Trang